Huyết Lệ Trần Gian

/

Chương 116: Lộ Diện Dung Mạo Thật

Chương 116: Lộ Diện Dung Mạo Thật

Huyết Lệ Trần Gian

Nhất Tiếu Tự Tâm

8.257 chữ

22-08-2023

Chưa đến nửa canh giờ, đám thuộc hạ của gã đã thở không ra hơi, sớm không còn sức đỡ các chiêu thức từ thanh kiếm của Thẩm Thần.

Y đứng lặng một chỗ vươn bàn tay ra sau đó linh lực trong người tụ lại kết tinh thành một quả cầu thủy tinh hiện ra trong lòng bàn tay Thẩm Thần.

Trước ánh mắt của đám thuộc hạ, một tay y phá vỡ quả cầu thủy tinh, vô số mảnh vỡ thủy tinh xuất hiện bay đến chỗ bọn chúng cùng thanh kiếm của Thẩm Thần tạo ra một chấn động khá lớn ở chân núi.

Đứng trước uy lực của đối phương, thiếu niên lúc nãy còn kiêu ngạo ra vẻ không sợ trời, không sợ đất trực tiếp bị sức mạnh của Thẩm Thần dọa đến biến sắc.

Gã ta mang ánh mắt mang thập phần sợ hãi nhìn y, đôi môi không ngừng run rẩy cất lên:”Ngươi rốt cuộc là ai?”

Thẩm Thần nào để tâm đến câu hỏi của gã ta, toàn thân y toát ra sự lạnh lẽo đến chết người cùng với giọng nói trầm thấp mang sự nặng nề vô hình vang lên:”Cút.”, một câu nói ngắn gọn cũng đã đủ khiến gã ta sợ đến xanh mặt liền lập tức xoay người bỏ chạy.

Sau cơn chấn động lúc nãy, người của gã cũng đã không còn bao nhiêu, bọn chúng thấy chủ nhân chạy đi liền ôm lấy vết thương đuổi theo đối phương.

Giải quyết được phiền phức trước mặt, Thẩm Thần thu hồi lại thần sắc lạnh lẽo ban nãy.

Thay vào đó là thần sắc ôn hòa xoay người sải bước đến chỗ hai người phía sau.

Lăng Tiêu lúc này mang khuôn mặt trắng bệch, ánh mắt nửa mệt nửa vui nhìn Thẩm Thần, hắn nói rằng:”Cảm ơn ngươi đã đến giúp hai người chúng ta...!”

Lời vừa dứt, Lăng Tiêu đã không còn sức chống đỡ liền lập tức ngất đi trong lòng Ngô Thanh.

Trước tình huống này, Thẩm Thần ở phía đối diện mang thần sắc bất ngờ nhưng y cũng nhanh chóng ổn định tinh thần và cảm xúc lập tức lấy kim châm ra ngăn cản độc dược trong người Lăng Tiêu.

Hồi lâu sau, thần sắc Lăng Tiêu có chuyển biến tốt hơn lúc nãy rất nhiều, những kim châm chậm rãi được Thẩm Thần cẩn thận rút ra.

Ngô Thanh ở bên cạnh đỡ lấy Lăng Tiêu đang hôn mê trong lòng nhẹ thở ra một hơi, hắn ngước đầu nhìn Thẩm Thần hỏi:”Thẩm Hy, A Tiêu như thế nào rồi?”

“Ngươi yên tâm, loại độc dược này ta có thể giải quyết được.

Trước mắt, chúng ta rời khỏi nơi này trước rồi hẵng tính đến chuyện giải độc!”, Ngô Thanh gật đầu “đồng ý” với lời nói của Thẩm Thần.

Sau đó mắt thấy người đối diện vung tay lập tức dùng một phần linh lực trong người đưa Ngô Thanh hắn và Lăng Tiêu đến núi Thanh Nguyệt.

Vừa đến nơi, Thẩm Thần nhanh nhẹn cùng Ngô Thanh đưa Lăng Tiêu về phòng trống nghỉ ngơi, tấm lưng vừa chạm nệm giường thì y trực tiếp lấy từ trong tay áo ra một viên đan dược nhét vào miệng Lăng Tiêu.

Ngô Thanh ở bên cạnh thấy hành động này của Thẩm Thần đương nhiên không ngăn cản ngược lại bản thân hắn cầu mong cho người nằm trên giường sớm khỏe lại.

Thẩm Thần đội mũ màn xoay người nhìn Ngô Thanh thông qua màn lụa trắng nhìn hắn, nói rằng:”Lăng Tiêu chỉ tạm thời hôn mê sâu.

Ta nghĩ khoảng hai ba ngày, hắn nhất định sẽ tỉnh lại.

Ngươi đừng lo lắng nhiều.”, đối phương gật đầu.

Y muốn rời đi thì Ngô Thanh chợt vươn tay ngăn cản, ánh mắt của hắn lúc này chú ý đến chiếc nón màn lụa mà Thẩm Thần đang đội, nghi hoặc hỏi: “Thẩm Hy, ngươi bị gì sao? Tại sao lại đội nón màn che mặt vậy?”

Trước câu hỏi của Ngô Thanh, Thẩm Thần im lặng không đáp tựa như đang suy nghĩ chuyện gì đó.

Hồi lâu sau, y mới phản ứng liền nắm lấy cổ tay đối phương, không nhiều lời lập tức kéo người rời khỏi phòng.

Hành động bất ngờ của Thẩm Thần khiến Ngô Thanh cảm nhận được trên người y có một điều gì đó khó nói, khó giải thích với hắn.

Hai người họ đi đến một cây cổ thụ cách căn phòng không xa, Thẩm Thần chợt ngừng bước.

Ngô Thanh ở phía sau cũng ngừng theo y, ánh mắt của của hắn lúc này đều dồn hết vào người trước mặt.

Đối phương xoay người kèm theo đó là chiếc nón màn được lấy xuống lộ ra khuôn mặt vừa quen thuộc vừa xa lạ hiện ra trước mắt Ngô Thanh.

Loại cảm giác đó thật sự rất khó nói, chính bản thân Ngô Thanh hắn cũng khó mà nói hết được.

Khuôn mặt tuyệt mỹ ở phía đối diện mang một loại cảm giác quen thuộc khiến Ngô Thanh không tài nào nhớ nổi bản thân đã từng gặp y ở đâu nhưng bên trong đó hắn cũng có cảm giác xa lạ với khuôn mặt này.

Dung mạo dịu dàng của Thẩm Hy đã không còn, thay vào đó là dung mạo tuyệt mỹ của người đối diện.

Đôi mắt phượng của Thẩm Thần nhìn khuôn mặt Ngô Thanh đến một chút bất ngờ cũng không lộ ra, y thấp giọng gọi tên đối phương:”Ngô Thanh? Dung mạo này của ta thật sự không quen mắt với ngươi sao?”, câu nói của Thẩm Thần như một sợi dây thừng kéo lấy Ngô Thanh từ vùng lầy suy nghĩ trở về thực tại.

Hắn chớp mắt mới ổn định thần sắc lắc đầu bảo:”Không phải, chỉ ta cảm thấy dung mạo thật này của ngươi có một chút quen mắt.

Hình như ta đã từng nhìn thấy qua ở đâu rồi!”

Thẩm Thần chợt phì cười trước câu nói của đối phương, y đáp:”Đương nhiên là vậy rồi, ngươi đã từng nhìn thấy dung mạo của ta này rất nhiều lần.

Ta tin chắc rằng ngươi sẽ nhớ ra.”

“Ừm, nhưng mà Tư Hạ có biết đến chuyện này không?”, Thẩm Thần im lặng giây lát mới chậm rãi gật đầu nói rằng:”Trước khi hắn rời đi, ta có nói cho đối phương biết chuyện này.”, sự u buồn chợt xuất hiện trên khuôn mặt của Thẩm Thần khi nghe thấy đối phương nhắc đến tên người thương.

Nỗi đau buồn đó, y chưa một lần nào quên cho dù có báo thù thì trong lòng vẫn chứa một sự đau đớn tự trách vì bản thân vô dụng không thể nào bảo vệ được người thương.

Qua đôi mắt tinh tường của bản thân, Ngô Thanh cảm thấy bản thân có lỗi khi nhắc đến nỗi buồn trong lòng Thẩm Thần.

Hắn tiến lên vươn tay vỗ vào bờ vai của đối phương an ủi rằng:”Ta xin lỗi vì nhắc đến chuyện buồn, Thẩm Hy.

Ngươi đừng buồn nữa, ta nghĩ rằng một ngày nào đó ngươi có thể gặp lại Tư Hạ thì sao?”

Lời an ủi ấm áp của Ngô Thanh như ánh sáng mặt trời nhỏ nhoi sưởi ấm lấy trái tim cô đơn và đau buồn của Thẩm Thần.

Sự đau buồn trên khuôn mặt đã sớm không còn thay vào đó là sự dịu dàng, y đáp:”Cảm ơn ngươi vì tất cả.”, Ngô Thanh lại lắc đầu không chấp nhận câu nói “cảm ơn” của Thẩm Thần, hắn thở ra một hơi nói:”Ngươi không cần phải nói ‘cảm ơn ta.

Hơn nữa, chính ta phải nói lời đó với ngươi, nếu không có ngươi đến cứu chúng ta thì Lăng Tiêu và ta sớm đã mất mạng trong tay bọn chúng.”

“Nếu không có ngươi thì chúng ta làm sao có thể đứng đây nói chuyện với ngươi! Cho nên ngươi không cần phải nói lời ‘cảm ơn đến ta, bọn ta gặp được người như Thẩm Hy ngươi đã là phúc phần của bọn ta.”, lời nói sắc sảo mang tính thuyết phục của Ngô Thanh đã khiến Thẩm Thần im lặng trầm ngâm.

Sau những lời đó của đối phương, y gật đầu nói:”Được,...!Cơ mà ta vẫn còn một chuyện muốn hỏi ngươi!”

“Ngươi cứ hỏi đi!”

“Tại sao hai người các ngươi lại bị đám người đó đuổi giết vậy? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”, thái độ của Thẩm Thần chợt thay đổi, một sự tò mò xuất hiện trong đôi mắt đen phượng của y.

Song, Ngô Thanh đứng đối diện đáp lại sự tò mò đó của y lại là một tiếng thở dài, không biết có chuyện khúc mắc gì nhưng âm thanh đó tựa như mệt mỏi, tựa như bất đắc dĩ.

Hắn gật đầu đáp:”Ngươi vẫn còn nhớ Trần Lam không? Người đã từng hợp tác với chúng ta để báo thù cho Tư Hạ!”

“Ta biết, nhưng hắn thì liên quan gì đến chuyện này?”, Thẩm Thần hơi nghiêng đầu nhìn Ngô Thanh một cách khó hiểu.

“Chuyện cũng khá dài phải nói từ mười năm trước, Trần Lam từng xuất hiện nhờ hai người bọn ta xem giúp trên người hắn có loại thuật chú nào không! Với thêm chuyện giúp hắn điều tra nội gián trong môn phái.

Ban đầu, hai người chúng ta cũng do dự trước khẩn cầu của đối phương nhưng cuối cùng chấp nhận giúp đối phương một lần.”

“Sau khi hai người chúng ta giúp hắn hai việc đó thì liền rời đi, có điều chuyện mà bọn ta không ngờ được lại xảy ra sự cố.

Trong môn phái của hắn không những xuất hiện một nội gián mà đến tận hai người, do bọn ta giế.t chết tên nội gián nên tên còn lại biết tin liền trở về thông báo.

Người phía sau hắn liền triệu người đi đuổi giết bọn ta, Lăng Tiêu và ta phải chạy trốn khắp nơi để tránh sự truy đuổi của bọn chúng.

Hạc Thần cũng từng nhiều lần sai người đi đàn áp bọn chúng lại nhưng đám người đó vẫn cứ đuổi theo hai người bọn ta.”

“Thì ra là như vậy, nhưng dù sao hai người các ngươi cũng đã an toàn rồi.

Các ngươi cứ ở đây đi, bọn chúng sẽ không biết đến các ngươi đang ở chỗ ta.

Nếu các ngươi muốn rời đi thì hãy nói ta một lời trước khi đi.”, đáp lại câu nói Thẩm Thần là cái gật đầu và câu nói “được” từ đối phương..

Bản dịch được đăng duy nhất ở Bạch Ngọc Sách VIP-Reader!